Gunnar Nordahl (tuyển Thụy Điển, World Cup 1950)
Do lệnh cấm không gọi cầu thủ thi đấu ở nước ngoài của Liên đoàn bóng đá Thụy Điển, Nordahl không có cơ hội dự World Cup 1950. Thời điểm đó, ngôi sao tiền đạo đang chơi cho AC Milan tại Italy. Với việc thiếu cầu thủ từng ghi 43 bàn trong 33 trận quốc tế, Thụy Điển chỉ xếp thứ ba tại World Cup 1950. Nếu có thêm những ngôi sao thi đấu nước ngoài như Nordahl, nhóm cầu thủ nghiệp dư của đội tuyển Bắc Âu có thể đã làm nên chuyện.
Carlos Alberto (Brazil, World Cup 1966)
Hậu vệ phải Alberto chỉ có tên trong danh sách sơ bộ 44 cầu thủ chuẩn bị cho World Cup 1966. Ngay trước ngày tham dự, HLV Vicente Feola quyết định gạt ra. Đây là một hành động gây phẫn nộ sau đó, khi Brazil bị loại ngay ở vòng bảng. Trở lại sau lần lỡ hẹn, Alberto không chỉ có mặt tại World Cup 1970, mà còn đeo băng thủ quân và trở thành nhà vô địch. Trong trận chung kết, đích thân ngôi sao cánh phải ghi bàn ấn định chiến thắng 4-1 trước Italy.
Tony Adams (Anh, World Cup 1990)
Không phải quyết định gây tranh cãi nào cũng là sai. Trước World Cup 1990, sau khi loại ngôi sao đang lên Tony Adams, HLV Bobby Robson đã đúng khi đặt niềm tin vào Mark Wright. Nhờ phong độ cao của Wright, tuyển Anh vào đến bán kết trước khi thua Tây Đức trong loạt luân lưu.
Liam Brady (Ireland, World Cup 1990)
Brady từng chia tay sự nghiệp quốc tế ở vòng loại World Cup 1990, rồi quyết định trở lại ngay trước giải. Đây không phải là một hành động đúng đắn khi HLV Jack Charlton đặt niềm tin vào những cầu thủ trẻ hơn. Với ba cầu thủ chưa từng khoác áo đội tuyển, Ireland vào đến tứ kết và chỉ chịu dừng bước trước chủ nhà Italy.
Paul Gascoigne (Anh, World Cup 1998)
Gascoigne (trái, trong ảnh) vốn là một ngôi sao của World Cup 1990 và Euro 1996. Trước World Cup 1998, tiền vệ cá tính vẫn duy trì được phong độ cao cho đến khi bị HLV Glenn Hoddle (phải) loại bỏ. Khi được thông báo là một trong sáu cầu thủ bị loại từ danh sách sơ bộ, Gascoigne rơi vào tình trạng sốc. Từ đó cựu cầu thủ của Tottenham và Rangers cũng không chơi cho tuyển Anh thêm lần nào.
Romario (Brazil, World Cup 1998)
Do chấn thương, Romario phải rời danh sách tham dự ngay trước ngày khai mạc World Cup 1998. Ngôi sao sáng nhất của World Cup 1994 thậm chí khóc khi trả lời phỏng vấn. Tại giải đấu sau đó, Brazil vào đến chung kết rồi thua Pháp với tỷ số 0-3.
Romario (Brazil, World Cup 2002)
Khi bước sang tuổi 36, Romario có thêm một lần lỡ hẹn với World Cup. HLV Felipe Scolari chê Romario về độ tuổi cũng như thái độ kỷ luật, đồng thời chọn những ngôi sao trẻ hơn như Ronaldo, Rivaldo hay cầu thủ mới nổi Ronaldinho. Quyết định của Scolari có phần đúng đắn khi Brazil đăng quang World Cup 2002 bằng bảy trận toàn thắng.
Roberto Baggio (Italy, World Cup 2002)
Giống Romario, Baggio rơi ra ngoài danh sách dự World Cup 2002 do vấn đề độ tuổi. HLV Trapattoni quyết định chọn những cầu thủ trẻ hơn ngay cả khi Baggio đang đạt phong độ cao trong màu áo Brescia. Đây là điều gây phẫn nộ cho CĐV của tiền đạo tóc đuôi ngựa. Tại giải đấu sau đó, Italy phải xách vali về nước do thua Hàn Quốc ở vòng 1/8.
Esteban Cambiasso và Javier Zanetti (Argentina, World Cup 2010)
Trên cương vị HLV, huyền thoại Diego Maradona gây tranh cãi lớn khi loại Cambiasso và Zanetti khỏi đội hình Argentina dự World Cup 2010. Đây là hai ngôi sao quan trọng giúp Inter giành cú ăn ba cấp CLB ngay trước đó. Với hai cầu thủ thay thế là Coloccini và Jonas Gutierrez, Argentina chỉ vào đến tứ kết rồi thua Đức 0-4.
Landon Donovan (Mỹ, World Cup 2014)
Donovan là cầu thủ có ảnh hưởng nhất mà bóng đá Mỹ từng sản sinh. Sau ba lần dự World Cup, ngôi sao tiền đạo suýt có lần thứ tư nếu không bị HLV Jurgen Klinsmann loại ngay trước ngày khai mạc giải năm 2014. Klinsmann đặt niềm tin vào những cầu thủ trẻ hơn, như tiền đạo 19 tuổi Julian Green. Đi theo con đường đó, Mỹ vào đến vòng 1/8 trước khi chịu thua Bỉ.
Ảnh: Reuters, AFP, EPA
About vegas79casino
0 nhận xét:
Đăng nhận xét