10 năm đã qua kể từ khi Jose Mourinho đoạt cú ăn ba cùng Inter, nhưng ông và trò cũ vẫn coi nhau như thành viên trong gia đình.
"Tôi có thể viết cuốn sách 1.000 trang về hai năm ở Inter", Mourinho nói với The Athletic.
Khi được khuyến khích viết ngay, Mourinho nghĩ một hồi. "Cũng được thôi. Nhưng trước tiên tôi phải xin phép các nhân vật liên quan, vì rất nhiều câu chuyện bị cấm để lộ", ông nói, kèm theo nụ cười.
Hôm 22/5, Mourinho rảo bước quanh sân tập Tottenham, hồi tưởng về những năm tháng huy hoàng nhất sự nghiệp. Tròn 10 năm trước, Inter trở thành đội bóng Italy duy nhất đoạt cú ăn ba. Ai từng xem một trận derby Milano đều hiểu thành tích đó ý nghĩa như thế nào với người hâm mộ Inter - các nerazzurri. Inter cũng chưa từng phải xuống hạng, trong khi Milan hay Juventus đều từng thi đấu ở hạng dưới một thời gian. Hai thành tích đó tạo nên niềm kiêu hãnh với nerazzurri.
Mourinho trò chuyện với phóng viên The Athletic trong một ngày hè nắng chói chang ở London. Tiết trời làm ông nhớ lại một buổi tiệc quen thuộc khi còn ở Inter. Trợ lý Jose Morais nhắc lại những bữa tiệc thịt nướng do nhóm cầu thủ Argentina ở Inter thực hiện. Đội trưởng Javier Zanetti thường tổ chức kiểu này. "Ồ, tôi nhớ bữa barbecue quá", trợ lý của Mourinho nói.
Zanetti tổ chức bữa tiệc hàng tuần. Tiền vệ Esteban Cambiasso lo mua thịt bò. Trung vệ Walter Samuel nướng thịt trên lò than, còn tiền đạo Diego Milito hỗ trợ nấu nướng. "Milito mà ăn là mọi người nhịn", Dejan Stankovic nói móc đồng đội.
"Đồ ăn luôn rất ngon", Mourinho nói. "Những bữa tiệc này còn mang ý nghĩa lớn hơn chất lượng của những miếng thịt mà các cầu thủ Argentina đã chuẩn bị. Tôi cảm thấy như sống trong một gia đình, và thầy trò chưa từng xa cách. Một thập niên sau, thầy trò vẫn còn thân thiết như xưa".
Trung vệ Marco Materazzi còn tạo một nhóm WhatsApp cho đại gia đình Inter, khiến điện thoại của Mourinho luôn rung lên vì các thông báo. Thủ môn Julio Cesar nói: "Người nhắn tin và trêu đùa nhiều nhất trong nhóm này chính là Mourinho".
Thể thao đỉnh cao luôn hướng tới vinh quang. Nếu không giật những chiếc cúp về Porto, Mourinho không thể tự xưng "Người Đặc Biệt" khi đến Chelsea. Nhưng thứ đặc biệt với Mourinho lại là tình thầy trò và những kỷ niệm qua năm tháng. "Không ai quên được sinh nhật hay những tấm ảnh cũ. Không ai từ chối giúp đỡ nhau. Mọi người vẫn đang sống cuộc sống mới, nhưng vẫn hướng về nhau như một gia đình", Mourinho nói. "Hiện tôi làm việc mới ở Tottenham, nhưng vẫn thân các học trò cũ. Chúng nó luôn gửi tin nhắn: 'Chúc may mắn' trước trận đấu của tôi. Chúng chúc mừng tôi sau chiến thắng, và động viên sau thất bại. Nếu tôi tắt điện thoại một lúc rồi mở lên, chắc chắn sẽ nhận được nhiều tin nhắn WhatsApp. Với tôi, tình thầy trò quan trọng nhất. Những chiến tích vẻ vang nhất của tôi đều xuất hiện ở những đội bóng gắn bó như gia đình. Thành công nào cũng xuất phát từ sự đồng cảm, và Inter chứa chan tình cảm đó".
Câu chuyện bắt nguồn từ nửa đêm ngày 11/3/2008. Liverpool và Fernando Torres vừa loại Inter ở vòng 1/8 Champions League. Roberto Mancini để cảm xúc lấn át. Trước sức ép từ báo chí Italy, Mancini tiết lộ ông đã nói với Chủ tịch Massimo Moratti về ý định chia tay vào cuối mùa. Mọi người đều ngỡ ngàng, bởi Mancini vừa gia hạn tới năm 2012. Vài ngày sau, khi bình tâm lại, Mancini nói rằng quyết định đó thật bồng bột. Mancini rút lại ý định, để ở lại. Nhưng, gương vỡ chẳng lành.
Mancini mất mặt trước toàn đội, đồng thời đối diện khủng hoảng chấn thương. Inter rơi tự do, đánh mất khoảng cách 11 điểm so với đội thứ hai ở Serie A. Đến vòng cuối gặp chủ nhà Parma, Zlatan Ibrahimovic dù chưa khỏe hẳn, vẫn vào sân hiệp hai và và ghi bàn quyết định giúp Inter bảo vệ scudetto. Lúc đó, tin đồn Mourinho thế chỗ Mancini xuất hiện ngày càng nhiều. Chiến lược gia Italy thực sự lo lắng khi nhà báo Fabio Monti thân Inter tiết lộ Moratti sẽ bổ nhiệm Mourinho trong vòng 48 tiếng. Cuối tháng 5/2008, một tấm ảnh chụp Moratti và Mourinho ăn tối tại nhà hàng La Tour d’Argent ở Paris bị lộ. Bí mật phơi bày.
Chỉ vài ngày sau, Mourinho ra mắt Inter một cách choáng ngợp. Cũng như trong thời gian ở Chelsea, Mourinho sớm trở thành biểu tượng ở Milano. Trong họp báo ra mắt của ông, một phóng viên hỏi liệu Frank Lampard có theo chân đến Inter. Mourinho không muốn nói về cầu thủ đội khác, nhưng ông không dừng lại ở đó. Nhà cầm quân Bồ Đào Nha nói một câu khiến cánh phóng viên Italy bị mê hoặc. "Io non solo pirla", ông nói bằng tiếng Italy, phương ngữ Milano. Câu đó nghĩa là: "Tôi không phải một thằng ngốc".
Mourinho dần chiếm lấy tình cảm của truyền thống Italy, cũng như thượng tầng Inter. Giới cầm quân Italy đều phải theo tôn chỉ của trung tâm đào tạo HLV ở Coverciano. Dù ai đó thành công như thế nào trong quá khứ, họ vẫn phải chứng tỏ thực lực ở Italy, đặc biệt là với những người ngoại đạo như Mourinho. Mancini từng đoạt scudetto về cho Inter năm 2007, sau 18 năm trắng tay. Khi Mourinho xuất hiện, Inter đã thống trị Serie A ba năm liền. Sự kỳ vọng dành cho cựu HLV Chelsea tăng vọt. Đoạt scudetto với cách biệt 10 điểm trong năm đầu tiên là chưa đủ. Mourinho bị thôi thúc thành công ở châu Âu, với cú ăn ba năm 2010.
Mọi người chỉ đánh giá Mourinho dựa trên thành tích ở Champions League. Dù Ibrahimovic sút trúng xà và Stankovic phung phí loạt cơ hội, Inter vẫn bị Man Utd loại ở vòng 1/8 năm 2009. Hai năm liền dừng bước ở vòng knock-out đầu tiên, Moratti không thể hài lòng. Ông nói: "Tôi chưa từng tức giận như thế. Đó là lần duy nhất tôi để lộ cảm xúc của mình". Mourinho có thể phải ra đi ngay hè 2009, như Ibrahimovic. Real muốn đón ông về Madrid. "Moratti đề nghị tôi ở lại", Mourinho nói. "Tôi đáp: 'Đồng ý. Vì tôi đến đây để biến giấc mơ của ông với Inter thành hiện thực'".
Giấc mơ mà Mourinho đề cập đã xuất hiện trong tâm trí Moratti khi ông mua lại Inter năm 1995. Ông trùm dầu mỏ muốn tái hiện thành tích của cha ông - Angelo Moratti. Trong những năm 60 của thế kỷ trước, Angelo giúp Inter giành hai cúp C1 châu Âu, nhờ HLV có biệt danh 'Phù Thủy' Helenio Herrera. Inter mất 45 năm chờ đợi danh hiệu cao quý nhất châu Âu. Để giật vị thế của đội bóng vĩ đại nhất Italy, Inter cần vô địch Champions League, ít nhất một lần nữa.
Mourinho là cứu cánh cho một số trụ cột Inter, những người đang ở bên kia sườn sự nghiệp. Zanetti và Materazzi đều 36 tuổi. Ivan Cordoba 33 tuổi, Stankovic 31 tuổi còn Cambiasso và Julio Cesar cũng đã 30. Cơ hội của họ đang hẹp dần.
"Cầu thủ gần kết thúc sự nghiệp mang quan điểm khác nhau", Mourinho nói. "Có người chỉ muốn thêm vài năm hợp đồng, bỏ túi vài triệu USD, rồi treo giày. Có người vẫn cố gắng vươn tới đỉnh cao, thử những thứ mới mẻ. Các trụ cột Inter đều tài năng, nhưng nhiều cầu thủ không được đá chính nhưng vẫn quan trọng với đội bóng. Materazzi, Francesco Toldo, Paolo Orlandoni và Cordoba không thi đấu nhiều, vẫn luôn sẵn sàng giúp đỡ đội bóng, đồng đội và HLV. Tôi mừng rơn với cú ăn ba. Nhưng không gì hạnh phúc hơn khi thấy học trò tận hưởng vinh quang. Quan trọng nhất là họ hiện thực hóa giấc mơ".
Cái dớp Champions League xuất hiện khi Inter đứng thứ hai sau Panathinaikos, ở vòng bảng mùa 2008-2009. Họ hòa Anorthosis 3-3 và thua Werder Bremen 1-2. Mourinho phải cải tiến đội bóng trong hè 2009. Inter trải qua kỳ chuyển nhượng thành công bậc nhất lịch sử bóng đá, dù những năm trước đó họ đưa về San Siro nhiều hợp đồng thất bại. Moratti và Giám đốc thể thao Marco Branca từng chịu trách nhiệm với những thương vụ hớ như Ricardo Quaresma hay Amantino Mancini. Thành công trong kỳ chuyển nhượng hè 2009 có một phần công lao của Mourinho.
Inter khởi đầu hè 2009 bằng cách bật đèn xanh cho Ibrahimovic sang Barca, với điều kiện họ nhận lại Samuel Eto'o và 56 triệu USD. Vụ trao đổi có lẽ thành công nhất lịch sử, với Inter. Eto'o vừa ăn ba cùng Barca, và không ai ngờ tiền đạo Cameroon chuẩn bị tái hiện kỳ tích với Inter. Materazzi và Mourinho góp sức mời gọi Eto'o về San Siro. Materazzi nhắn: "Đến đây Eto'o, và chúng ta sẽ giành mọi danh hiệu". Còn Mourinho gửi cho Eto'o tấm hình áo đấu Inter, với số 9 sau lưng. Ông viết: "Áo của cậu đây. Chúng tôi đều đang chờ cậu". Làm sao Eto'o có thể khước từ những lời mời như vậy?
"Thật lạ khi một cầu thủ như Eto'o chưa từng đoạt Quả Bóng Vàng", Mourinho nói. Đến nay George Weah vẫn là cầu thủ châu Phi duy nhất kiếm được giải thưởng này.
Inter cược tất tay mùa hè 2009, khi thay máu đội hình từ thủ đến công. Lucio cập bến từ Bayern Munich để giúp hàng thủ Inter linh hoạt hơn. Branca đánh đổi tương lai lấy hiện tại, khi đưa Leonardo Bonucci tới Genoa, đổi lấy tiền vệ trung tâm Thiago Motta và tiền đạo Milito. Materazzi cho rằng "Hoàng tử" Milito lãng phí thời gian với Genoa, bởi anh luôn nổ súng trong những trận cầu đinh. Milito cập bến Inter ngay sau khi ghi 24 bàn mùa 2008-2009, chỉ kém một bàn so với Vua phá lưới Ibrahimovic. Materazzi tin rằng Milito xứng đáng được ca ngợi nhiều hơn nữa. Ngay cả sau mùa giải ăn ba của Inter, Milito sắm vai chủ chốt nhưng thậm chí không góp mặt trong danh sách rút gọn Quả Bóng Vàng.
Mourinho vẫn tích cực gọi điện và nhắn tin khi kỳ chuyển nhượng gần khép lại. Ông nhắn tin cho Wesley Sneijder - cầu thủ bị Real rao bán sau khi họ chiêu mộ Cristiano Ronaldo và Kaka. "Tin nhắn của Mourinho đã thuyết phục tôi tới Inter", Sneijder nói khi đó. Tiền vệ số 10 của Hà Lan hạ cánh xuống sân bay Malpensa, chỉ ít giờ trước trận derby Milano ngày 29/8/2009. Sneijder ngay lập tức xỏ giày vào sân, chơi khoảng 20 phút cuối. Anh không góp công vào bàn thắng, nhưng toát ra tầm ảnh hưởng giúp Inter hạ Milan 4-0.
"Sneijder chơi xuất sắc mùa giải đó", Mourinho nói. "Cậu ấy đoạt cú ăn ba và vào chung kết World Cup đều trong năm 2010". Hơn thế nữa, anh kiến tạo sáu bàn thắng cho Inter ở Champions League, và ghi năm bàn như Vua phá lưới Thomas Muller ở World Cup. Nhưng, không cầu thủ nào của Inter đoạt Quả Bóng Vàng. Mourinho không thể giải thích nổi về danh hiệu cá nhân này. Ông nói: "Chúng tôi dự Lễ trao giải Quả Bóng Vàng 2010. Các chàng trai của tôi thậm chí không vào tới top 3. Họ chỉ xuất hiện trong đội hình tiêu biểu".
Không ai nghĩ Inter là ứng viên vô địch Champions League 2009-2010. Nhà cái đưa Barca và Real lên đầu. Ở vòng bảng, giới chuyên môn không thay đổi quan điểm. Inter vẫn chật vật, khi không thắng trong ba trận đầu vòng bảng. Đến lượt thứ tư ở Ukraine, họ bị Dinamo Kiev dẫn 1-0 sau hiệp một, Cầu thủ mở tỷ số là Andriy Shevchenko - tiền đạo trong màu áo Milan từng ghi 14 bàn vào lưới Inter. Mourinho nói: "Tôi bị đẩy vào đường cùng, và sẽ không bao giờ quên hiệp một như thế".
Zanetti từng tiết lộ cuộc nói chuyện của toàn đội trong giờ giải lao, ở tự truyện cá nhân. Anh viết: "Mourinho nói chuyện với chúng tôi như thể ông ấy đang nghiên cứu một buổi tập của đội ở Appiano Gentile. Ông bình tĩnh nói: 'Các cậu nghe đây. Chúng ta sắp bị loại khỏi Champions League, do không đọc tốt trận đấu. Chúng ta phải thay đổi. Hàng thủ chuyển về ba hậu vệ, với Zanetti, Lucio và Maicon. Walter Samuel sẽ dâng cao hơn, đá cặp tiền vệ với Motta. Cambiasso lên ghế dự bị. Sneijder bình tĩnh, đẩy cao hơn và sút nhiều lên. Milito nhìn theo Sneijder mà chạy nhé. Còn Balotelli và Eto'o đá dạt biên. Hiểu chưa? Dạt biên nhé. Khi đó, hàng thủ Dynamo sẽ phải bám theo hai cậu và lộ khoảng trống. Sneijder và Milito hãy khai thác lỗ hổng đó'. Điều chỉnh của Mourinho phát huy tác dụng thật".
Inter dồn ép và tạo ra nhiều cơ hội, nhưng bàn thắng chỉ đến vào phút 86. Milito nhận đường chuyền của Sneijder trong cấm địa, dứt điểm hạ gục thủ môn Stanislav Bogush. Bàn thắng quyết định đến sau ba phút. Sulley Muntari dự bị vào sân và dứt điểm buộc Bogush phải đẩy ra. Thủ môn Ukraine từ chối nỗ lực của Milito, nhưng nguy hiểm chưa qua. Sneijder ập vào và ghi bàn ấn định thắng lợi 2-1, nối tiếp giấc mơ của Moratti.
Mourinho coi cuộc ngược dòng ở Kiev là bước đệm giúp Inter tự tin hơn ở châu Âu. Ông nói: "Các đội mạnh chỉ chú trọng bán kết và chung kết, còn Inter gặp khó ngay từ đầu. Đụng Barca ở vòng bảng, Inter không thể chiếm đỉnh bảng. Dĩ nhiên mục tiêu của chúng tôi chỉ là vượt qua vòng bảng, vì Barca sẽ chiếm suất còn lại. Chiến thắng ở Kiev cho thấy chúng tôi đã chiến đấu như thế nào. Inter cũng phải trải nghiệm cái lạnh mùa đông nước Nga, khi hòa chủ nhà Rubin Kazan 1-1. Các trận đấu đều chứa rắc rối".
Inter dưới thời Mourinho tiến bộ trên nhiều góc độ. "Bí quyết tôi có thể truyền đạt là suy nghĩ", ông nói trong buổi ra mắt cầu thủ Inter. "Các cậu sẽ học cách suy nghĩ khi tập, nghĩ về chiến thuật tôi đề ra, nghĩ về cách chơi bóng. Cầu thủ không biết suy nghĩ không thể chơi bóng được. Hiểu không? Các cậu sẽ tiến bộ hơn nhờ suy nghĩ".
Khi đó Cambiasso vừa kết thúc khóa học làm HLV. Anh luôn hỏi về sơ đồ chiến thuật. Dần dần, toàn đội đọc trận đấu tốt hơn nhiều. Inter chuẩn bị cho mọi đối thủ, mọi chiến thuật. Trong trận đấu đáng nhớ với Siena tháng 1/2010, Mourinho đẩy Samuel lên đá tiền đạo khi đội bị dẫn 2-3. Sneijder đá phạt thành bàn lần thứ hai trong trận, gỡ hòa 3-3. Đến phút 92, Samuel ghi bàn quyết định giúp Inter kiếm ba điểm.
Đội hình Inter mùa thứ hai dưới thời Mourinho linh hoạt đến đáng ghen tị. Zanetti vừa đá hậu vệ biên, vừa chơi tiền vệ. Nhưng không cầu thủ nào đa năng như Eto'o. Trung phong Cameroon có lúc phải dạt biên và chơi như một hậu vệ.
"Tại Serie A, chúng tôi dùng sơ đồ 4-4-2, với tuyến tiền vệ hình kim cương", Mourinho nói. "Eto'o đá cặp với Milito trên hàng công. Nhưng ở Champions League, nhiều đội sở hữu hậu vệ biên tấn công rất hay. Họ sẵn sàng chơi tấn công trước chúng tôi, không như các đội ở Serie A. Khi đụng những đội mạnh nhất như Chelsea hay Barca, tôi cần phải tìm cách khác để cân bằng đội hình. Tôi muốn dùng hai tiền vệ phòng ngự, để các cầu thủ chạy cánh dạt nhiều hơn ra biên. Để làm được điều đó, tôi phải loại các tiền đạo, hoặc gò họ vào những vị trí mới. Cuối cùng tôi dùng ba tiền đạo là Milito, Eto'o và Goran Pandev. Nhưng chỉ Milito được đá cắm. Eto'o dạt trái, còn Pandev thuận chân trái nên dạt phải. Họ tạo ra nhiều cơ hội và có thể ghi bàn bất cứ lúc nào. Họ cũng hỗ trợ phòng ngự tốt hơn cho đội bóng. Sneijder, Milito, Eto'o và Pandev là bốn cầu thủ tấn công, đá trên hai tiền vệ mỏ neo. Nhưng tôi cũng cần họ phòng ngự từ xa".
Như định mệnh, Mourinho tái ngộ Chelsea ở vòng 1/8. "Chelsea đương nhiên là ứng viên vô địch", ông nói. "Tôi hiểu họ rất rõ vì đội hình Chelsea do tôi gây dựng, cộng thêm vài nhân tố mới như Nicolas Anelka. Cầu thủ Chelsea khi đó cũng bước vào độ chín, khoảng 28 tuổi, như John Terry, Michael Essien, Lampard, Didier Drogba hay Petr Cech. Họ là đội bóng mạnh khó tin".
Tuần trước, Eto'o nói với La Gazzetta dello Sport rằng anh không thể quên chiến thắng 1-0 trước chủ nhà Chelsea tại Stamford Bridge, nơi anh ghi bàn duy nhất. Có hai yếu tố đặc biệt trong mắt Eto'o. Đầu tiên là lời nói của Mourinho trước trận: "Thầy không thể thua đội bóng nào thầy từng dẫn dắt". Yếu tố thứ hai là tâm lý nhập cuộc của Inter. Eto'o nói: "Trận đó chúng tôi nhập cuộc với quyết tâm khác. Toàn đội không chỉ thi đấu vì bản thân, mà còn vì thầy Mourinho".
Hồi tưởng lại chiến thắng ở Stamford Bridge, Mourinho nói: "Các cầu thủ chỉ tin vào chiến thắng khi họ nghĩ họ sẽ chiến đấu vì HLV".
Hai lượt trận gặp Chelsea trở thành bước ngoặt với Inter. Bốn ngày trước trận lượt đi, thầy trò Mourinho toát ra tinh thần bất khuất trước Sampdoria ở Serie A. Samuel và Cordoba lần lượt nhận thẻ đỏ trong bảy phút. Mourinho phản ứng trọng tài bằng cách tạo hình hai cổ tay bị trói. Dù phải thi đấu gần 60 phút với chín người, Inter không thủng lưới. Họ cầm hòa Antonio Cassano và đồng đội 0-0. Ý chí của Inter xuất hiện ngay khi đó, trước khi được tôn lên ở trận bán kết lượt về với Barca ở Camp Nou.
Trận chiến với Barca đã định hình một Inter bất khả bại. Hai tuần trước đó, thầy trò Mourinho cũng thắng ngược đối thủ ở bán kết lượt đi trên sân San Siro. Sneijder, Maicon và Milito đều nổ súng trong thắng lợi 3-1. Màn trình diễn xuất sắc của Inter bị che mờ một phần bởi Barca phải di chuyển đường bộ tới Milano, vì núi lửa Eyjafjallajokull phun trào ở Iceland. Inter không thể chơi như thế ở trận lượt về, khi Motta nhận thẻ đỏ chỉ sau 30 phút. Chiếc thẻ đỏ của Motta đến sau hình ảnh kinh điển của Sergio Busquets - cầu thủ nằm sân ôm mặt nhưng mắt ti hí.
Giữ sạch lưới trước Sampdoria trong 60 phút đã giỏi, làm được điều đó trước đội bóng mạnh bậc nhất lịch sử như Barca quả là xuất sắc. Zanetti kể lại một khoảnh khắc anh động viên Eto'o - cầu thủ khi đó chơi như một hậu vệ cánh. Eto'o vừa nỗ lực giật về để ngăn Lionel Messi dứt điểm. Zanetti nói: "Cố lên nào Eto'o. Sắp hết giờ rồi". Sau đó cả hai nhìn lên bảng tỷ số, thấy trận đấu mới trôi qua 37 phút.
Mourinho thừa nhận Inter không muốn cầm bóng. Họ chỉ cần kiểm soát không gian. Barca kiểm soát tới 86,4% thời lượng, nhưng vẫn thất bại với tổng tỷ số 2-3. Với Mourinho, kết quả đó là bằng chứng không thể chối cãi cho ý chí chiến đấu của học trò. Ông nói: "Mấy đứa nhỏ phải chơi với 10 người trong hơn 60 phút trước Barca ở Camp Nou. Chiến thuật hay hệ thống phòng ngự, chỉ là một phần nhỏ. Những gì chúng làm được vượt xa hơn bóng đá, chạm tới khía cạnh con người".
Sau tiếng còi mãn cuộc, Mourinho chạy vào sân và chỉ tay lên trời. Cùng lúc đó, các vòi nước trên sân Camp Nou bật lên. Trợ lý Jose Morais nói: "Chưa bao giờ tôi được tắm thoải mái đến thế".
"Tôi thậm chí không nhận ra họ phun nước lên", Mourinho kể. "Mọi người mừng rỡ theo những cách khác nhau. Có người khóc. Có người quỳ xuống. Có người kiệt sức và nằm lăn ra sân. Có người chạy về phía khán giả Inter để chia vui. Sau đó, chúng tôi mới quây quần lại. Hành động phun nước của Barca không đẹp, nhưng họ không phải đội bóng thiếu chuyên nghiệp. Tôi từng học việc ở Barca và biết họ luôn hành xử chuyên nghiệp. Nhưng đôi khi chúng ta bị cảm xúc chi phối, dẫn tới hành động không đẹp. Nhưng không vấn đề gì, kỷ niệm đó vẫn đẹp tuyệt trong mắt tôi".
Trong vài ngày, Inter còn giành suất vào chung kết Cúp Italy, và trở lại đỉnh bảng Serie A. Trước đó, họ bị Roma đánh bật khỏi vị trí số một đầu tháng 4/2010, sau sai lầm của thủ môn Cesar ở trận hòa Fiorentina 2-2. Materazzi tiết lộ Mourinho từng "xé xác học trò" sau khi thua Catania hồi đầu mùa. Sau trận hòa ở Fiorentina, Mourinho lại nổi cơn tam bành. Khi vào phòng thay đồ ở Florence, Mourinho tiến tới và chửi mắng Cesar. "Mọi chuyện chỉ lắng xuống sau khi thầy tức giận và đá văng thùng đá, rồi trượt chân ngã ra sàn", Materazzi nói.
Các thành viên trong gia đình Inter đều tôn trọng lẫn nhau, và không dành chỗ cho oán giận. Các cuộc tranh luận đều có điểm dừng. Cầu thủ và ban huấn luyện đều thành thật với nhau. "Chúng tôi trải qua rất nhiều thời điểm khó khăn mà chỉ đội bóng hàng đầu mới vượt qua được", Mourinho nói.
Hơn Roma 11 điểm vào cuối tháng 1/2010, Inter lại rơi vào thế bám đuổi khi đôi chân cầu thủ rã rời với lịch đấu dày đặc. Nhưng sức ép dội ngược lại Roma khi họ thua đội khách Sampdoria 1-2. Trung vệ Philippe Mexes bật khóc. Còn Inter chiếm lại đỉnh bảng, chỉ ba vòng trước khi hết mùa.
Kể từ đó, Milito gánh Inter trên vai. "Milito thật phi thường", Mourinho nói. "Khi nói về cú ăn ba, tôi muốn nhấn mạnh vào ba trận cuối. Milito ghi bàn duy nhất trong trận thắng Roma 1-0 ở chung kết Cúp Italy, ghi bàn duy nhất vào lưới Siena và đoạt scudetto, rồi ghi cả hai bàn trước Bayern ở chung kết Champions League 2010. Đáng kinh ngạc".
Khi Zanetti đặt chiếc cúp Champions League lên đầu, Inter đi vào sách kỷ lục bóng đá Italy còn Moratti cũng thỏa ước nguyện hàng thập kỷ. Ba năm sau, không còn mục tiêu phấn đấu, Moratti bán đội bóng.
Hình ảnh lay động nhất sau trận chung kết Champions League năm đó, là khi Mourinho bước ra ngoài sân Bernabeu. Ông nhảy lên một chiếc xe, được cho là của Real Madrid. Sau khi ra khỏi xe, Mourinho đầy xúc động, đến ôm lấy Materazzi. Trung vệ kỳ cựu đã cầu xin Mourinho ở lại Inter suốt một tháng qua. "Thầy có nhận ra chúng ta sắp phải chia ly không?", Materazzi nói với Mourinho. Nhưng HLV Bồ Đào Nha không ngoảnh đầu lại. Chuyện đã chấm dứt.
"Khi ôm Materazzi để nói những lời cuối trước khi từ biệt, tôi cảm giác như được ôm toàn thể đội bóng", Mourinho kể. "Tôi không muốn từ biệt từng học trò. Tôi đã ăn mừng với chúng ở trên sân, nhưng sau đó tôi không dám vào phòng thay đồ. Vì tôi không muốn nói lời chia tay. Tôi quá xúc động. Tôi không muốn trở về Milano cùng toàn đội, vì ai cũng nói tôi đã ký hợp đồng với Real. Tin đó không chính xác. Tôi chưa ký hợp đồng, chỉ đạt thỏa thuận miệng thôi".
"Tôi rất muốn tới Real khi đó. Sau khi vô địch Ngoại hạng Anh và Serie A, tôi muốn tiếp tục chinh phục La Liga. Tôi lo ngại sẽ không thể ra đi, nếu cùng đội trở về Milano. Có thể nói tôi đã phải trốn chạy. Đúng. Tôi đã trốn chạy, vào đêm huyền thoại của Inter. Vài ngày sau, tôi ký hợp đồng với Real. Rồi tôi trở lại Milano, ăn tối cùng Moratti và gia đình. Trên bàn, ông ấy trưng bày chiếc cúp Champions League. Thật thú vị khi cháu trai Moratti ngồi trên chiếc cúp", Mourinho nói thêm.
Một thập kỷ đã qua, và nhóm WhatsApp có tên 'Ăn Ba' lại nhộn nhịp với các tin nhắn hoài niệm về Roma, Siena và Bayern ùa về. Kế hoạch sum họp đã bị hủy vì đại dịch Covid-19. Nhưng Mourinho nói: "Tôi vẫn ở bên chúng mỗi ngày. Quan trọng nhất là chúng tôi vẫn hướng về nhau".
HLV 57 tuổi đến từ Setubal đã giành quá nhiều vinh quang trong sự nghiệp. Nhưng khi nói về Inter, "Người Đặc Biệt" lại luôn coi cú ăn ba là kỷ niệm đặc biệt.
Xuân Bình (theo The Athletic)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét